Suy tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ 30 mùa
Thường niên năm A 26-10-2014
“Bỗng đêm
nay trước cửa bóng trăng quì,”
“Sấp mặt xuống, uốn mình theo dáng liễu”.
(dẫn từ
thơ Hàn Mặc Tử)
Mt 22: 34-40
Sấp mặt,
uốn mình trước ngưỡng cửa bóng trăng quì, là tư thế vẫn riêng biệt của nhà thơ.
Lời nguyện gẫm, xanh như màu huyền diệu, lại vẫn là lời gẫm nguyện của dân con
người Việt, được kể ở nhiều nơi.
Một giáo
dân người Việt kể cho tôi nghe về nỗi gian truân anh chịu trên bước đường lưu
lạc, tạm dung nơi xứ người. Tên anh là
Nguyễn Văn Mạnh, con trai một gia đình đông con gồm 8 trai, 4 gái. Năm 1978, ba
mẹ anh, tuy là nông gia chất phác chẳng biết nhìn xa trông rộng, nhưng cũng
thấy được tình hình nguy cập không thể chăm nổi đàn con 12 đứa, đã quyết định
cho một cháu đi vượt biển, nên đã gửi cháu lên tàu theo đám người vượt biên,
vượt biển. Hành trình của những người này đầy hãi hùng, kinh khiếp, những nguy
cơ bỏ xác nơi biển Đông.
Bốn giờ sáng hôm ấy, có tiếng gõ nhẹ
nơi cửa, Mạnh chào ba mẹ lần cuối để từ biệt. Và, đó đích thực cũng là lần cuối
trong đời, anh còn được thấy mặt mẹ cha. Vừa, bước ra khỏi nhà, là anh đã được
bịt mắt, dắt lên xe tải đưa đi theo đường giây, được giữ kín. Hành trình kéo
dài suốt 8 tiếng đồng hồ, ngang qua nhiều khu rừng rậm rạp.
Cuối cùng, anh cũng tới được bãi đáp
vắng, lạ. Đến đây, vừa cởi băng bịt mắt ra, anh mới biết là mình còn sống. Mạnh
kể lại: “nếu chẳng may gặp phải những người thất đức, chỉ biết tính toán ăn
chặn tiền bạc, thì chắc anh đã bỏ xác ở đâu đó, giống như nhiều gia đình có con
ra đi biệt tăm, vô âm tín”.
Anh Mạnh còn kể: chúng con rất may
là được đưa lên chiếc “tắc xi” ra gặp “cá lớn”. Ghe bầu được gọi là “cá lớn”
chỉ có sức tải chứa tối đa là 10 người, thế mà họ cũng chất nêm chất nệm đến 29
mạng. Thực phẩm - xăng dầu - nước uống, không được trang bị chu đáo cho chuyến
đi dài ngày, đến hai tuần.
Mọi người
trên chiếc xuồng câu ọp ẹp đều mệt lả, đói khát và bệnh tật vì phải phơi nắng
suốt tuần lễ, đến khô miệng. Bọn cướp biển người Thái bắt gặp đã không hề nương
tay. Họ nhẫn tâm hãm hiếp mọi phụ nữ họ gặp ở trên ghe, vứt xác 6 người xuống
biển vì những người này không còn đủ sức chịu đựng, được nữa.
Vừa nhìn thấy đất liền, là 20 người
còn lại tưởng chừng hy vọng sống sót đã gần kề, ai ngờ Hải quân Mã- Lai tuân
lệnh cấp trên, đã dùng súng xua đuổi thuyền nhân người Việt, quay trở ra hải
phận quốc tế, không thương tiếc. Anh Mạnh nói tiếp: “Vào giờ phút đen tối ấy,
con như đã mất hết niềm tin vào Chúa và Đức Mẹ, lẫn cả tình nguời. Chỉ biết có chờ
chết, mà thôi.”
May cho Mạnh
gặp được tàu buôn người Hà Lan cứu vớt cho nước, tặng thực phẩm, xăng dầu và
cặp mạn đưa về đất liền Phi Luật Tân chờ một đệ tam quốc gia tiếp vớt. Cuối
cùng, Mạnh được nước Úc chấp thuận cho tạm dung.
Một năm
sau đó, anh đặt chân lên Sydney, ổn định cuộc sống. Nay, sau nhiều năm cố gắng
cần cù, anh đã ra trường với mảnh bằng bác sĩ y khoa, quyết quay lại giúp đỡ
cộng đồng ở vùng quê suốt 2 năm liền, không nhận thù lao.
Sách Xuất hành hôm nay, Đức Chúa nói
với Môshê:
“Ngươi
không được ngược đãi, áp bức các ngọai kiều
vì
chính ngươi cũng từng là ngọai kiều trên đất Ai Cập.”
Ở Tin Mừng
Mat-thêu, Đức Kitô cũng khẳng định:
“Các
con hãy yêu mến Đức Chúa
và
thương yêu người thân cận hết lòng trí và tâm hồn,
cho
phải phép”.
Riêng tôi,
tôi lại nghĩ: đối với thế giới Tây Phương, hiện nay chẳng có vấn đề nào cấp
bách mời gọi chúng ta thi hành triệt để cho bằng vấn đề đối xử với các di dân,
tị nạn. Dạo gần đây, nhiều nước trên thế giới đã có lòng tốt đón tiếp những
người chọn lựa rời bỏ hoặc ra đi thoát khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Vốn sẵn lòng
giàu sang có của dư Trời cho, như nước Úc, thì việc đón tiếp những người mang
phận hẩm hiu, cũng là chuyện đương nhiên, dễ hiểu. Càng dễ hơn, khi các nước
phương Tây chúng ta, nay cũng đã định ra quota số lượng người mỗi năm, để thâu
nhận họ vào cửa ngõ nhà mình hầu tạm dung, vì lợi ích chung.
Tin
Mừng hôm nay, Đức Kitô không hứa trước với ta rằng: việc chứng tỏ mình mến Chúa
và yêu người lân cận, không phải là không gây cho chúng ta những hao tổn tiền
bạc. Nhưng luật thương yêu người lân cận mà Chúa dạy, luôn kéo theo những đòi
hỏi hy sinh cao độ. Đòi hỏi ấy, được gửi đến cho chúng ta với tư cách cá nhân, đoàn
thể, hay đất nước. Nếu công nhận lời dạy của Chúa, ta cũng phải có quyết tâm
đùm bọc người lân cận của mình nữa.
Ở đoạn
khác trong Tin Mừng Matthêu, Đức Kitô còn nhắc nhở: “Ai nhận nhiều, sẽ phải cho
nhiều”. Điều đáng buồn, là: nhiều người trong chúng ta, đều muốn có
đời sống tốt đẹp, nhưng lại ít ra tay nghĩa hiệp giúp người khác/nước khác kiến
tạo chốn “đất lành chim đậu, thật dễ sống. Rốt cuộc, có khi chúng ta cũng đã
chối từ san xẻ mọi tốt lành ta đã hưởng hoặc tạo được, do cần cù lao động, mới
có được.
Thánh
Matthêu còn kể cho ta nghe câu chuyện về Đức Maria, thánh Yuse và Đức Kitô đã
phải rời Israel, để tá túc bên Ai Cập, sống kinh nghiệm của “người di tản
buồn”. Ngày nay, nếu Gia Đình rất thánh của Đức Kitô cũng lại đến với ta, xin
định cư giống như, hoặc qua những người tị nạn hôm nay, thì chắc các Ngài cũng
sẽ bị tống về cho Hêrôđê giải quyết, thôi.
Cầu mong tiệc thánh hôm nay giúp ta có được đổi thay tận đáy lòng để ta
biết hành xử cho đúng, với mọi người. Ở khắp nơi. Mọi người, có nghĩa và có thể
là: người cận thân hoặc cận lân. Cũng có thể, là: khách lạ tị nạn hoặc bạn bè
thân quen, đang túng quẫn.
Túng và quẫn, không
chỉ về thể xác. Túng và quẫn, còn có nghĩa tinh thần và trí tuệ nữa. Họ là,
những người không cần được cung chúc “cái sự sang” hoặc “có quan có tước” đầy
mình. Nhưng, vẫn chỉ muốn làm giáo dân hạng thứ, hoặc dân thường ở huyện. Chỉ
muốn xin 2 chữ: Bình an. Yên lành.
Trong tâm-tình suy-tư như thế, ta
lại cũng trở về với lời thơ, những ngâm rằng:
“Bỗng
đêm nay trước cửa bóng trăng quì,
Sấp mặt xuống, uốn mình theo dáng liễu.
Lời nguyện gẫm, xanh như màu huyền-diệu,
Não-nề lòng viễn khách giữa cơn mơ.
Trời từ-bi cảm-động ứ sương mờ,
Sai gió lại, lay hồn trong kẽ lá”.
(Hàn Mặc
Tử - Hãy Nhập Hồn Em)
Say hồn
hay nhập hồn, vẫn là những động-thái của gẫm suy, bài quì sụp lạy trước trăng
mờ, hay sao đó. Gẫm suy và quì lạy, là tư-thế của dân con nhà Đạo quyết
nguyện-cầu với Chúa và với nhau, tuy có mau có lẹ, nhưng vẫn là động-thái
êm/nhẹ đôi lúc cũng xuất-thần của nhiều người, cả từ trước lẫn hôm nay, ở Nước
Trời cần khuyến-khích.
Lm Richard Leonard sj
Mai Tá
lược dịch.
No comments:
Post a Comment