Suy tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ 28 mùa
Thường niên năm A 12-10-2014
“Em tự ngàn xưa
chuyển buớc về,”
“Thuyền
trao sông mắt dẫn trăng đi”.
(Dẫn từ thơ Đinh
Hùng)
Mt
22: 1-14
Chuyển bước về, người người đều
chuyển từ thuyền, từ sông nước có gió ngàn lồng lộng, rất trăng sao. Chuyển
bước thời hôm nay, nhà Đạo mình cũng cứ chuyển, nhưng vẫn mang nặng một tình-tự
thân-thương, đằm thắm của nhiều người.
Thời buổi hôm
nay, nhiều người vẫn chuyển cho nhau những tình-tự thân thương như tình vợ
chồng trẻ cứ muốn cho con cái mình kinh qua hành-trình lĩnh-nhận Thanh Tẩy, vì
nhiều lý do rày rất khác. Với một số người thời Hội thánh tiên khởi, rõ ràng
Thanh Tẩy là nghi-thức chú-trọng nhiều đến việc đặt tên, nêu tuổi.
Cũng có
người quan-niệm đây là nghi-tiết khởi đầu, để rồi sẽ có buổi vui ăn uống, mừng
em bé. Người khác hỏi đến, cũng chẳng biết rõ tại sao mình lại muốn thế. Tuy
nhiên, họ vẫn nghĩ: có làm thế, mới đúng phép Đạo, như mọi người. Với một số
cha mẹ khác, thì họ nay hiểu rõ nguồn-gốc mọi chuyện, nên muốn truyền lại cho
con, những gì mình học hỏi, đó là sự sống của Đức Chúa.
Mỗi khi cử-hành nghi-thức thanh-tẩy,
tôi thường giải-thích cho mọi người hiểu rõ rằng: ở 3 thế kỷ đầu đời của Giáo-Hội,
bí-tích thanh-tẩy được thực-hiện vào lúc trời tờ mờ sáng, sau lễ Phục Sinh. Làm
thế, không chỉ để ăn-khớp với lễ Phục-Sinh của Chúa cho đồng bộ, mà vì muốn giữ
kín sự việc con dân lĩnh-nhận Thanh-tẩy, cho an-toàn.
Ròng rã
hơn 300 năm trước, tín-hữu Chúa nhận thanh-tẩy vào buổi sáng, còn để các vị có
thể đi vào cõi chết, giấc buổi trưa. Với họ, thanh-tẩy không có nghĩa đi ra
ngoài để sinh-hoạt, mà là có sự sống và có cả sự chết nữa.
Qua dụ-ngôn tham-dự Tiệc, Đức Giêsu
muốn mọi người biết, rằng: có những người cứ tưởng mình đương-nhiên sẽ trở-thành
tín-hữu, nên đã khước-từ. Ngược lại, cũng có người trong Đạo, lại tưởng rằng
mình sẽ chẳng bao giờ đáp-ứng được lời gọi mời của Chúa, nên vẫn gia-nhập chiên
đàn Hội-thánh, rất hăng say.
Vào những ngày đầu, khi đề-cập đến
Tiệc cưới, Giáo-hội Chúa đều ám-chỉ hai việc: một, Tiệc Thánh là Tiệc Lòng Mến.
Tiệc, cuộc sống vĩnh-cửu. Lạ thay, khi dùng ảnh-hình của buổi Tiệc có ăn và có
uống, dụ-ngôn Chúa kể đưa ra, ít nói đến thịt thà - thức ăn, nhưng lại cứ nói
đến cảnh người ra/kẻ vào, trong thánh lễ. Tại sao thế?
Điều này, cho thấy: thái-độ của
người được mời đã bỏ lỡ cơ-hội đến với Tiệc cưới của Hoàng-gia, là điều ít thấy
xảy ra, nơi thế-trần. Điều thường thấy hơn, là thái-độ của dân con bần-hàn, đã
nhận ra món quà quí giá, được ban phát.
Nhận ra,
cả người ban tặng, nên họ mới “ăn vận” cho đúng cách và biết rõ nơi mình sẽ đến,
là nơi đâu/chốn nào. Ngược lại, cũng có người không biết cách xử-thế cho đúng với
hoàn- cảnh/địa-vị của mình, nên đã không nói thành lời, khi được mời.
Những người theo cách-thế thứ hai,
là cộng-đoàn dân Chúa vào thời đầu. Là, những vị dám lĩnh-nhận nguồn nước thanh-tẩy.
Nhưng sau lại gian-dối, bội-phản cộng-đoàn các thánh, vào thời bách hại. Khi
các thánh khám-phá ra chuyện đó, đều thấy rằng: thực-khách theo cách thứ hai,
không có đủ tư-cách tham gia, nên đã bị loại trừ.
Nơi cộng-đoàn
thời thánh-sử Mát-thêu, thì: hầu hết những người gian-dối đều phải trả giá rất
cao, bằng chính cuộc sống của mình. Bởi thế nên, sự việc hồi-hướng trở về với
Đạo của Chúa, cũng trở-thành sự-kiện cần đắn đo, suy-nghĩ.
Thời hôm nay, chuyện dụ-ngôn ghi ở trên,
có ý-nghĩa gì đối với mỗi người chúng ta? Chắc chắn, Tin Mừng không đặt vấn-đề bảo
rằng: ta nên ăn vận thế nào cho phải phép, khi đi tham-dự thánh-lễ của Lòng Mến.
Cũng chẳng ai hỏi: ta có thái-độ sống ra sao, khi mọi người đều nghĩ về đời
sau, chốn vĩnh hằng là nơi mình đạt đến mãi sau này.
Dụ ngôn
hôm nay, không cốt ý nói đến những hãi hùng/lo sợ mỗi khi ta ra trước toà án để
chịu cuộc phán xét mà người xưa gọi là “trả lẽ”, sẽ phải xử-sự thế nào? Ăn làm
sao nói làm sao?
Nhưng,
điều mà dụ-ngôn muốn nêu thành vấn-đề, chính là: ta phải trở thành người khó-nghèo, bần hàn cho đủ hoặc đúng cách,
mới nhận ra được quà tặng Chúa phú ban, khi Ngài mời gọi ta gia-nhập cộng-đoàn
niềm-tin mà Hội-thánh vẫn đời chờ. Có là người rộng lượng đủ, ta mới có thể đáp-ứng
lại lời kêu mời, khẩn thiết của Đức Chúa.
Bởi một lẽ, khi nêu vần-đề như thế, là
để ta nghiêm-chỉnh xét và xem những gì mình sẽ ăn nói và hành-động. Để rồi, ta sẽ
có thái độ đúng đắn, hầu đem các giá-trị của những hành-xử ta từng có và vẫn có
trong đời mình cả vào lúc mình ở nhà hay đang lao-động tại sở làm cũng như ở
chốn vui chơi, giải-trí cho khuây khoả và cũng để xét lại xem cung-cách mình
đối xử với nhau lâu nay ra thế nào.
Chính
những điều như thế, mới chứng-tỏ ý-nghĩa của việc ta bày-tỏ bằng hành-động. Và bằng
vào những cử-chỉ như thế, người khác mới đánh giá là: ta có thực sự là người
chân phương, tử tế, ý-nhị về niềm tin hay không? Hoặc, ta cũng chỉ là kẻ dối-gian/bội
phản như bất cứ người nào khác; hoặc, ta lại cũng không biết cách ăn vận, xử
thế và nói năng cho hiền-từ, tử tế, thế thôi.
Tựa như tín-hữu thời tiên-khởi ngày
nay ta cũng ăn vận mầu trắng rất “trinh trong” mỗi khi ta nhận ơn thanh-tẩy từ
Đạo Chúa. Trinh trong mầu tiệc cưới rất trắng tinh, là sắc mầu thích-hợp với nghi-tiết
thanh tẩy của Giáo-hội.
Cũng tựa
như người thời trước, vào những tháng ngày ta nhận-lĩnh ơn thanh-tẩy, ngày nay
không có nghi thức đặt tên, nêu tuổi như trước nữa. Và, cũng chẳng phải là nghi
tiết giao tế xã hội, để mà ăn uống.
Hôm nay
đây, chỉ là ngày thường trong tuần tựa hồ như khi ta nhận thiệp hồng từ bà
con/bạn bè vẫn muốn mời chào ta tham-dự tiệc cưới, mỗi thế thôi. Nhận thiệp mời
ngày thanh-tẩy hay lễ cưới, tức là ta được nhắn hãy tham-dự lễ-hội vui-tươi của
cuộc sống, có Chúa cùng tham-dự.
Vào các tiệc-tùng
buổi ấy, mọi người đều xử-sự theo đúng cung-cách họ tuyên-tín. Ở nơi đó, kẻ dối-gian/bội
phản đều đã cao bay xa chạy, cả trăm dặm. Họ đâu còn bận tâm gì nữa mà ngoái cổ
quay đầu lại, để làm chi.
Tiệc cưới cuộc sống hôm nay, còn là
tiệc ngàn đời có Chúa/có ta, có cả cộng-đoàn thân-thương, lành thánh rất Nước
Trời là như thế.
Trong tinh-thần nghiệm-sinh tiệc
ngàn đời luôn có Chúa, tưởng cũng nên ngâm nga lời thơ ở đời vẫn còn hát, rằng:
“Em
tự ngàn xưa chuyển buớc về,
Thuyền trao sông mắt dẫn trăng đi.
Những giòng chữ lạ buồn không nói,
Nét lửa bay dài, giấc ngủ mê.
(Đinh Hùng
– Gặp Em Huyền Diệu)
Gặp em hay
gặp Chúa, vẫn cứ thất “nét lửa bay dài,
giấc ngủ mê”. Ngủ có mê, cũng đừng “chuyển bước về” ngàn xưa ấy. Để rồi, em
với tôi , ta cùng về chốn Huyền Diệu của tình yêu-thương Chúa vẫn gửi đến mỗi
người trong ta. Ngài gửi, để ta vui sống mãi chốn Nước Trời hiền-hoà, rất hôm
nay.
Lm Richard Leonard, sj
Mai Tá
lược dịch.
No comments:
Post a Comment