Suy
Tư Tin Mừng trong tuần 25 thường niên năm B 20/9/2015
Tin Mừng (Mc 9: 30-37)
Đức Giêsu
và các môn đệ ra khỏi đó, đi băng qua miền Galilê. Nhưng Đức Giêsu không muốn
cho ai biết, vì Người đang dạy các môn đệ rằng:
"Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ
giết chết Người, và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại."
Nhưng các ông không hiểu lời đó, và các ông sợ không dám hỏi lại Người.
Sau đó,
Đức Giêsu và các môn đệ đến thành Ca-phác-na-um. Khi về tới nhà, Đức Giêsu hỏi
các ông: "Dọc đường, anh em đã bàn
tán điều gì vậy?" Các ông làm thinh, vì khi đi đường, các ông đã cãi
nhau xem ai là người lớn hơn cả. Rồi Đức Giêsu ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai
lại mà nói:
"Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải
làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người."
Kế đó,
Người đem một em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói: "Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh
Thầy, là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, thì
không phải là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy."
“A ha! Thôi nhé, tự hôm
nay,”
Lá hết lìa rừng, mây hết bay.
Sông bến
lương duyên đò cắm chặt,
Ngựa hồ thôi hết gió heo may”
(Dẫn từ thơ Nguyễn Bính)
“Tự hôm nay, lá hết lìa rừng mây hết bay”,
cũng tựa hồ như những ngày con người hết còn lưu luyến, thương yêu các trẻ nhỏ,
người nghèo khổ.
Thật khó biết, là tại sao môn đồ Chúa không
nắm được vấn đề khi Chúa kể cho các thánh nghe những việc xảy đến, với Ngài.
Chúa tỏ lộ cho các thánh bằng ngôn ngữ giản đơn Ngài chọn. Ngôn ngữ Ngài dùng,
biểu lộ cho thấy giới cầm quyền thời ấy sẽ đưa Ngài vào dần với cõi chết.
Chính vì những hạn chế của ngôn ngữ, nên môn
đồ Chúa lại cứ tưởng rằng nỗi thống khổ Ngài chịu, chỉ là một biến cố khác
thường như truyện “Sự kiện hàng năm của trai trẻ”, trong đó có những sự
kiện lớn xảy đến với người thân, thế thôi.
Biến cố khác thường trong đời, vẫn thôi thúc
con người hành động. Hành động, là hành xử một cách linh động cả vào lúc mọi sự
trở nên tồi tệ. Ở đây, trong tình huống khác lạ này, Chúa gọi một em nhỏ, tức
nhân vật rất mỏng dòn, dễ tổn thương trong xã hội đầy bon chen, để dạy cho môn
đồ Ngài về hành vi chăm lo những người bé bỏng, sống chung quanh. Ngài dùng
hình ảnh của các em nhỏ, dùng nó như bài dạy về quyền uy con người vẫn có đó,
chốn gian trần.
Quyền uy dũng mãnh, cộng thêm nạn bè phái liên
kết với sang giàu vẫn còn đó, thế giới nay đang lao vào nơi chốn của những uy
lực lôi cuốn, khuyến dụ. Với Vương Quốc Nước Trời, trọng tâm ưu tư của thế giới
phải là phục vụ người bé bỏng, nghèo hèn.
Trên thực tế, hôm nay, nhiều người chỉ say mê
danh vọng, tiền tài và quyền thế, cả trong Giáo hội, cũng như ở đời thường.
Cuốn hút của cuộc đời, luôn là sự kiện rất thực. Ta phải thường xuyên để cao
cảnh giác.
Thường xuyên, tự vấn lương tâm mà thẩm định
xem nguyên do từ đâu đến. Hệ lụy nào, thôi thúc mọi người hành xử. Thường xuyên
tự hỏi: sao ta lại làm thế? Việc mình làm có phải để đỡ nâng những người em
thân cô thế cô, rất bé bỏng?
Trình thuật hôm nay, đem đến cho người đọc đôi
cảm giác mông lung, rất phiền lòng. Mông lung mà tự nhủ: chắc rằng thánh sử
Mác-cô cũng mặc lấy văn phong, thể loại của một ngôn sứ? Vì, thánh nhân biết
nối kết sự thống khổ của Chúa, với thân phận bèo bọt, của những người em bé
bỏng, mỏng dòn, vào thời Ngài.
Phiền lòng, là bởi cho đến hôm nay, vẫn còn
không ít các đấng bậc chưa quyết tâm nghe theo lời dặn của Chúa, trong cư xử
với những người bé bỏng, rất thấp hèn.
Đành rằng, luật pháp đời thường vẫn thôi thúc,
ràng buộc các đấng luôn phải thận trọng, khi giao tiếp với những người em bé
bỏng ấy. Thận trọng, hầu tránh mọi lạm dụng xảy đến khi sờ chạm thể xác, lúc ôm
bé em vào lòng. Dẫu sao, cũng phải công nhận là giáo hội hiện đang ở vào thời
điểm “mông lung” để phải “sắp đặt lại” mọi sự, cho chính đáng.
Đây là thời buổi ta cần nhắc nhở thành viên
nhớ đến nỗi thống khổ của những người em thấp cổ bé họng, đang mang tâm trạng
phiền lòng. Tựa như quan niệm của người Do Thái khi xưa: nếu bạn quên đi những
người em thấp cổ bé họng nơi lò thiêu người còn sống khi xưa, có khác nào bạn
cũng phạm tội giết người, như họ.
Trong chừng mực nào đó, có lẽ ta vẫn trông
ngóng thời điểm “sắp đặt lại” kia sẽ diễn ra ở cuối trình thuật thánh
Mác-cô. Và hôm nay, ở cuối trình thuật này, Đức Giê-su chỉ vào bé em, mà tuyên bố:“Ai đón
tiếp em bé này là đón tiếp Thầy”.
Trớ trêu thay, chỉ vài tin liệu nho nhỏ thôi,
cũng có thể đảo lộn việc “sắp đặt lại mọi sự” trong cung cách đọc thánh
kinh. Hoặc, đảo lộn cả quan niệm sống với “văn phong”, “thể loại”, Ngài đã dạy.
Ta thừa hiểu, trong các tư liệu viết cùng thời với Thánh Kinh Tân Ước, đã cho
thấy: thân phận của những người thấp cổ bé họng, như bé em ở Palestin hồi đầu
thế kỷ, cũng chẳng khá hơn loài thú, là bao. Các người em thấp bé ấy, chẳng có
được quyền hành nào cả.
Thời xưa, ở Do Thái các người em thấp hèn đó,
chỉ là vật sở hữu của cha sinh mẹ đẻ, ra mình. Nghĩa là, các em có thể bị đem
ra mua đi bán lại, chẳng khác gì người nô lệ, không hơn không kém. Các em bé
vẫn bị bóc lột, bị xâm phạm, hoặc đem đi hành quyết mà chẳng được luật pháp nào
bênh vực, cả về luật Đạo lẫn thói đời.
Về với xã hội Do Thái thời đầu, chỉ có bậc cha
mẹ mới được phép ôm bé em, vào lòng. Duy nhất, chỉ có cha mẹ ruột thịt, mới
được phép sờ chạm da thịt của con cái, trước mặt quần chúng. Nơi không gian rất
thực này, Đức Giêsu đã gọi bé em đến, ôm bé vào lòng, trước mặt quần chúng. Như
thế, đã là một thách thức không nhỏ, với luật đời.
Đi xa hơn, khi ôm ấp các bé em (tức những
người thấp cổ bé họng) vào lòng, Đức Giêsu đã công khai bày tỏ: các em không
còn là sở hữu của riêng ai, nữa. Từ nay, tất cả các bé em, những người thấp hèn
trong xã hội, đã trở thành quà tặng Chúa gửi đến, với hết mọi người. Nơi Vương
Quốc của Ngài, tức gia đình “rất thực” rộng lớn, các em được công nhận có đủ
phẩm cách, như người lớn. Không có gì phải lo lắng. Ưu tư. Bực bõ.
Phúc âm hôm nay cho thấy, hết thảy mọi người
đều phải được quan tâm, kính trọng. Chí ít, là các người em bé bỏng chân
phương. Thấp hèn. Những bé em gặp nhiều gian khổ. Dễ tổn thương. Vì quá thấp
hèn và mỏng dòn, nên phải có những người biết đem hết tài năng, vật lực ra mà
yêu thương. Phục vụ người em ấy. Những người thấp cổ bé họng ấy. Phục vụ, để
cho thế giới nơi gian trần, sẽ trở nên “chân trời” được “sắp đặt lại”,
cho tốt hơn.
Khi xưa, trước mặt quần chúng, nơi phố chợ
Ga-li-lê, Đức Giê-su đã dám “sắp đặt lại mọi sự” của thế giới rất thực
bên ngoài, bằng việc gọi bé em đến. Và, ôm em vào lòng. Thì hôm nay, chắc chắn
Ngài cũng sẽ lập lại cử chỉ thân thương ấy, để xoay chuyển thế giới đương đại,
một thế giới này không còn những cảnh thương đau. Tồi tệ nữa. Ngài lật đổ, mọi
giá trị và biến cải mọi sự thành Nước Trời rất thực. Ở nơi đó, mọi người biết
thương nhau như Ngài đã dạy hãy yêu thương các bé em. Những người thấp cổ bé
họng. Dễ thương tổn. Ở đời.
Trong tâm-tình cảm-nghiệm nhận-định như thế,
nay ta hãy ngâm tiếp câu thơ còn để dở rằng:
“A ha! Thôi nhé, tự hôm nay
Lá hết lìa rừng, mây hết bay
Sông bến lương duyên đò cắm chặt
Ngựa hồ thôi hết gió heo may.
Mắt xanh không ngắm trời xanh nữa
Chí lớn thu vào hộp phấn son.”
(Nguyễn Bính – Chú Rể Là Anh)
“Mắt xanh không ngắm trời xanh nữa”,
chẳng vì chí lớn nay thu vào đâu đó, mà vì người người nay ra tồi-tệ hết còn
tính-chất rất thương-yêu. Tham-dự Tiệc Lòng Mến hôm nay, cầu mong cho người và
cho mình, có lại được tâm-tình mến mộ, thương yêu hết mọi người. Chí ít là đám
trẻ nhỏ, nghèo hèn, rất cần thương.
Lm Richard Leonard sj biên soạn
Mai Tá lược
dịch
No comments:
Post a Comment