Suy
Tư Tin Mừng tuần thứ 4 thường niên năm C 31/01/2016
Tin Mừng (Lc 4: 21-30)
Hôm ấy, tại hội đường Nazarét, sau khi đọc sách
ngôn sứ Ysaya, Đức Giê-su bắt đầu nói với họ: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời
Kinh thánh tai quý vị vừa nghe.” Mọi người đều tán thành và thán phục những
lời ân sủng từ miệng Người nói ra.
Họ bảo nhau:
“Ông
này không phải là con ông Giu-se đó sao?” Người nói với họ: “Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ: Thầy
lang ơi, hãy tự chữa lấy mình! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm
tại Capharnaum, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào!” Người nói
tiếp: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê
hương mình,
Thật
vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Êlya, khi trời hạn hán suốt ba năm
sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà góa ở trong nước Israel;
thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ đuợc sai đến giúp
bà góa thành Xarépta miền Siđôn. Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Êlysa, thiếu gì
người phong hủi torng nuớc Israel, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có
ông Naaman, người xứ Syrie thôi.”
Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ
đứng dậy, lôi người ra khỏi thành –thành này được xây trên núi-. Họ kéo Người
lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng giữa họ mà đi.
“Trời đất thực ra nào
có tội”,
(Dẫn từ thơ Đinh Hùng)
Vâng. Đúng thế! Cả tội chết, hết
anh-hùng. Dù, anh-hùng ấy có làm đúng hay sai nơi xứ sở quêe-hương mình. Dù,
anh-hùng ấy có là tiên-tri/ngôn-sứ hay Đấng Cứu-tinh cả trời đất, rất
nhân-gian. Dù đến thế nào đi nữa, trời/đất, nhân-gian vẫn thường nghe những lời
tương-tự “Chẳng tiên-tri nào được sủng-mộ nơi quê nhà”, như lời Thày đà phán.
Vâng. Quả là như thế! Lời Thày
phán-bảo trong Phúc Âm hôm nay, thật rõ ràng. Đọc kỹ từ đầu bài đến cuối
trình-thuật, người đọc hẳn nhận ra rằng đám đông quần-chúng trong trởi đất, vẫn
như điên như dại khi nghe Thày phán bảo sự thật ấy. Và, quần-chúng nhân-gian
như muôn ném Đấng Cứu Tinh trời đất xuống vực sâu. Ở triền đồi gần nơi Thày
đứng đó giảng-giải.
Ngày hôm nay nữa, mọi việc trong
trời đất đã dần dà đổi thay. Thay rất nhiều. Đổi không biết là bao nhiêu. Nhưng
dù có đổi thay, trời đất thực ra nào đã nên tội. Nên tội chăng, chẳng phải do
trời đất, đất đời nên cớ sự.
Thời buổi
này, đã thấy xuất hiện nhiều trò thao tác đổi thay, đến kinh hồn bạt vía. Nhiều
người trẻ hôm nay, thích chơi trò nghịch ngợm đến rụng tim. Chỉ để thay đổi. Cả
đến các anh hùng gan dạ, nơi đất trời lồng lộng cứ thích chơi trò nghịch ngợm,
chẳng sợ ai.
Phần đông
người khác không thể hiểu sao giới trẻ ngày nay thích cột giây vào cổ chân, nơi
mắt cá; để rồi, phóng mình như người rồ dại xuống chân đồi toàn vực thẳm. Tưởng
chừng như họ chỉ muốn tìm đến nơi nguy hiểm, không ai dám.
Dường như người trẻ hôm nay, vẫn
thích trò cá độ đầy thử thách. Thách thức mức bộc phá xuyên qua lớp sương mù
dày đặc, những lo âu. Chừng như, người trẻ những muốn bứt phá các kỷ lục đã lỗi
thời của người xưa: về thành tích gan dạ, ít khi thấy. Thứ thành tích, cận kề
với thần chết chẳng hề nao núng hay lo sợ. Tuổi trẻ hôm nay là như thế.
Ngược lại,
những người như ta, dù trẻ hay không, vẫn chẳng muốn thử lòng gan dạ với anh
hùng. Chẳng là đám ngu si bốc đồng dám thách thức với tử thần, để ra oai. Chọn
lập trường nào đi nữa, vẫn phải thừa nhận rằng những người làm như thế đều muốn
chứng tỏ rằng: mình là người anh hùng gan dạ cũng như ai.
Tuy nhiên,
anh hùng gan dạ trong yêu thương, chính là trọng tâm của các bài đọc hôm nay.
Vẫn biết rằng, phần đông quần chúng khắp nơi chẳng thích nghe, thích tìm về Lời
Chúa. Nhưng, Đức Giê-su vẫn can trường dẫn giải mọi sự cho người anh em mình
ngay tại quê hương xứ sở mình. Thời nào cũng thế, ngay thời ngôn sứ trong Cựu
Ước cũng có những vị như tiên tri Giê-rê-mia dám can trường lặn lội khắp nơi –cả
ở quê hương mình- chỉ để giảng rao lòng yêu thương trìu mến Thiên Chúa muốn có ở trần gian. Bất kể hiểm nguy hay
bách hại xuất phát từ dân gian nơi thôn làng mình từng sống.
Và hôm
nay, thánh Phaolô minh chứng lý do tại sao nhiều vị, bất chấp mọi hiểm nguy,
dám hứng chịu muôn vàn khốn khó, thường thấy có ở nơi dân gian trong trời đất.
Cả vào lúc bị coi là ngu si cuồng nhiệt hoặc có tội với đất trời, các vị vẫn
làm vì lòng thương yêu trìu mến, hết dân gian. “Yêu”, là cụm từ được mọi người
sử dụng rộng rãi, nơi đất trời ngàn năm mây bay này.
Ngay đến
chuyện vật chất – nhân gian như: cửa nhà cơ ngơi, vui chơi lễ hội, đua đòi se
sua hoặc thi đua sắm sửa, người người vẫn cứ bảo rằng mình yêu, mình thích.
“Yêu”, là ngôn từ được sử dụng bừa bãi, không còn mang ý nghĩa sâu sắc của lòng
thương yêu trìu mến, nơi tín hữu nhà Đạo.
Thánh
Phaolô dẫn giải tỉ mỉ trong bài đọc hôm nay, để mọi người hiểu rằng: yêu thương
trìu mến, trước nhất không là cảm xúc xuất thần rần rần như tiếng phèng la, kêu
ra rả. Mà, thánh nhân thừa hiểu: lòng yêu thương trìu mến nơi tín hữu Đức Kitô
là chuyện rất thực.
Yêu thương
đích thực phải là, và luôn là, trạng thái của tín hữu Đạo Chúa, dám bảo rằng
mình rất yêu thương mọi người. Đồng thời, cũng chứng tỏ rằng mình yêu thương
thực sự bằng hành động, chứ không bằng
môi miếng, bề ngoài.
Thánh
Gio-an tông đồ cũng ghi rõ trong Tân Ước một quả quyết rất xác thực: “Nếu anh
em bảo mình yêu thương trìu mến Thiên
Chúa, mà lại ghét bỏ người hàng xóm, cận lân, thì chắc chắn anh em chưa thật
lòng”.
Quả thật,
chúng ta có thể tỏ ra chính thực về lòng thương mến Chúa và người anh em đồng
loại, bất cứ khi nào chúng ta muốn. Nhưng, nếu không chứng minh được điều mình
nói bằng cuộc sống riêng tư, thì có khác nào tiếng chũm choẹ chập choeng, thanh
la phèng phèng.
Không thể
nói chuyện lòng vòng quanh co, khi bàn về lòng yêu thương trìu mến nơi Đạo
Chúa. Lòng thương yêu nơi tín hữu đi Đạo là: ở nơi nào cũng thế, tình yêu đích
thực luôn bao gồm sự hy sinh, rất triệt để. Nhưng vấn đề, là: Làm sao có thể
vừa yêu thương lại vừa hy sinh triệt để như thế được? Và, tại sao phải yêu như
thế?
Dễ hiểu
thôi, yêu như thế là vì mọi người khác đã từng yêu ta. Mọi người yêu như tình
yêu phải có của người tín hữu Đức Kitô. Tức, những người đã đối xử tử tế, nhân
đạo và kiên nhẫn với ta. Yêu theo kiểu dị kỳ mới lạ, tức tự nguyện chứ không
phải bất đắc dĩ, vì được dạy bảo mà thôi.
Tình yêu
được dạy bảo là phải yêu cả những người đã ngã quỵ trong đau thương sầu thảm.
Yêu, như tình yêu của người tín hữu Đức Kitô là yêu thương rất mực. Yêu đến
cùng. Yêu không chỉ một chiều, nhưng còn chỉ bảo, dẫn dắt nhau đi vào tình yêu
của cộng đoàn, rất phổ cập. Đó mới là yêu thương đích thực. Yêu như Đức Kitô
yêu Giáo hội. Yêu loài người.
Tình yêu
đích thực là tình yêu cao cả, đầy thử thách được thể hiện khi người khác chứng
tỏ đã yêu thương ta mạnh đủ để nói cho ta nghe những chuyện thật về con người
của ta. Và đổi lại, ta cũng tỏ bày những chuyện thật về mình cho người khác
biết.
Đấy mới là
yêu thương đích thực. Có yêu như thế, ta mới dám lao mình vào chốn không quen,
rất tăm tối cận kề sự chết. Bởi, một khi đã đồng hành với những người anh em
cùng tin vào Đức Kitô, ta duy trì được niềm hy vọng sâu xa, cả vào những giây
phút khó khăn trong cuộc đời. Cả những lúc rất khó tỏ bày tình yêu thương của
mình. Lòng yêu thương đích thực là yêu mến, có hy sinh. Ta vẫn thường gọi đó là
thái độ yêu thương trìu mến của mọi kẻ tin Chúa, nơi nhà Đạo.
Đức Giêsu
chẳng khi nào khẳng định rằng: yêu thương như thế là chuyện rất dễ làm. Nhưng
luôn là việc cần làm. Còn cần hơn, nếu ta muốn đi cho hết đọan đường của hành
trình sống rất tràn đầy. Đầy yêu thương. Đầy hạnh phúc. Và khi đã hạnh phúc
trong yêu thương, ta sẽ thấy mình không còn đơn độc, lẻ bóng; nhưng có cả binh
đoàn gồm những người anh em rất thân thương, đi bước trước.
Từ tiên
tri Giêrêmia cho chí Đức Kitô, từ thánh Phaolô cho đến các thánh tử đạo, các
thánh nam nữ và chính gia đình thân thương của ta, ai cũng biết, mình có thể
trấn ngự được nỗi âu lo sợ sệt vẫn còn đó. Qua niềm tin vào những gì đã ghi
chép về đường hướng yêu thương của người xưa đã thực hiện, hãy công khai tỏ bày
lòng quả cảm của ta với hết mọi người.
Cho dù, có
cận kề vực thẳm âu sầu đang gần kề với cái chết. Hãy có những bước nhảy đi vào
tương lai mai hậu bằng 3 sợi giây buộc chặt cổ chân, quanh mắt cá. Một sợi mang
tên “Niềm tin”, sợi kia là sự “Hy vọng” và, sợi chính yếu được viết rõ là “Tình
yêu” .
Tham dự tiệc lòng mến
hôm nay, ta cầu mong có nhiều ân sủng để yêu thương hết mọi người như điên như
dại, theo nhãn giới của người đời. Cầu và mong sao ta có được lòng gan dạ quả
cảm của người anh hùng đưa ta đến với tình yêu thương kẻ khác trong hy sinh, và
độ lượng. Cầu và mong sao mọi người biết thương yêu trìu mến, dù cho có cận kề với
cõi chết, chỉ vì yêu. Yêu lẫn nhau. Yêu không ngại ngần.
Lm Richard Leonard, sj biên soạn
Mai Tá
lược dịch.
No comments:
Post a Comment