Suy
Tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ Ba Phục Sinh năm C 10/4/2016
Tin
Mừng (Ga 21:
1-19)
Bấy
giờ, Đức Giêsu lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Tibêria. Người tỏ mình
ra như thế này. Ông Simôn Phêrô, ông Tôma gọi là Điđymô, ông Nathanaen người
Cana miền Galilê, các người con ông Dêbêđê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang
ở với nhau. Ông Simôn Phêrô nói với các ông: "Tôi đi đánh cá đây." Các ông đáp: "Chúng tôi cùng đi với anh." Rồi mọi người ra đi, lên thuyền,
nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.
Khi
trời đã sáng, Đức Giêsu đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó
chính là Đức Giêsu. Người nói với các ông: "Này các chú, không có gì ăn ư?" Các ông trả lời: "Thưa không." Người bảo các
ông:"Cứ thả lưới xuống bên phải mạn
thuyền đi, thì sẽ bắt được cá." Các ông thả lưới xuống, nhưng không
sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá.
Người
môn đệ được Đức Giêsu thương mến nói với ông Phêrô: "Chúa đó!" Vừa nghe nói "Chúa đó!", ông Simôn
Phêrô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. Các môn đệ khác
chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách
vào khoảng gần một trăm thước.
Bước
lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh
nữa. Đức Giêsu bảo các ông: "Đem ít
cá mới bắt được tới đây!"Ông Simôn Phêrô lên thuyền, rồi kéo lưới vào
bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy
mà lưới không bị rách. Đức Giê-su nói: "Anh em đến mà ăn!" Không ai trong các môn đệ dám hỏi "Ông là ai?" vì các ông biết
rằng đó là Chúa. Đức Giêsu đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người
cũng làm như vậy. Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau
khi trỗi dậy từ cõi chết.
Khi
các môn đệ ăn xong, Đức Giêsu hỏi ông Si-môn Phêrô: "Này anh Simôn, con ông Gioan, anh có mến Thầy hơn các anh em này
không?" Ông đáp:"Thưa Thầy
có, Thầy biết con yêu mến Thầy." Đức Giêsu nói với ông:"Hãy chăm sóc chiên con của Thầy."
Người lại hỏi:"Này anh Simôn, con
ông Gioan, anh có mến Thầy không?" Ông đáp:"Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy." Người nói:"Hãy chăn dắt chiên của Thầy."
Người hỏi lần thứ ba:"Này anh Simôn,
con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy không?" Ông Phêrô buồn vì Người hỏi
tới ba lần:"Anh có yêu mến Thầy
không?" Ông đáp:"Thưa Thầy,
Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy." Đức Giêsu bảo:"Hãy chăm sóc chiên của Thầy. Thật, Thầy bảo
thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý.
Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn
anh đến nơi anh chẳng muốn." Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải
chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông:"Hãy theo Thầy."
“Cho tôi hát cùng em bài hát cũ”,
Bài ngợi ca Thiên Chúa ở trên trời.
Để tôi về cầu nguyện với Ngôi Hai
Cho ta sống một ngày như mấy kiếp.”
(Dân từ thơ Du Tử Lê)
Sống một
ngày như mấy kiếp, là lời cầu của bà con người người, với Ngôi Hai. Và, ngày
dài như mấy kiếp, lại cũng là hạnh-phúc mà thánh hội thời tiên-khởi, đã có
được.
Phụng vụ
hôm nay kể về hạnh phúc mà cộng đoàn Hội thánh đã và đang cảm nghiệm vào những
ngày giờ, sau Phục Sinh. Hạnh phúc mà Hội thánh cảm nghiệm, là hạnh phúc có
Thầy trở về.
Thầy trở
về, Hội thánh tiên khởi nay sống thành cộng đoàn nhỏ, rất thân thương. Về với
môn đệ, Thầy sống với công việc bình thường của đồ đệ, như khi trước. Sống có
chài, có lưới, có nỗi gian lao phấn đấu, tự bao giờ.
Cuộc sống
của Hội thánh sau Phục Sinh, nay thấy đồ đệ Thầy mỗi ngày một đông hơn. Đồ đệ
Thầy, nay không còn hãi sợ bất cứ ai. Nhưng vững tin hơn, vì có Cha ở cùng. Cha
là Bình an. Là, tình Thương yêu luôn đỡ đần.
Kể từ nay,
Hội thánh chứng tỏ lòng chung thủy với Cha, và với Thầy như đã dặn. Lời Thầy
dặn, nay thành hiện thực. Qua hy sinh, đùm bọc và ủi an. Đùm bọc và ủi an, trên
bước đường rao truyền Tình yêu của Chúa với dân gian người đời. Đùm bọc và ủi
an, dù phải trải qua những tháng ngày “dài như mấy kiếp”.
Ngày dài Hội thánh luôn có sự hiện
diện, đỡ nâng của Thầy. Về với thuyền và với lưới, Hội thánh đại diện cho Chúa,
không về để hiện diện, mà thôi. Nhưng, còn hoạt động trong Thầy với dân con của
Thầy. Về với Hội thánh, là về với người thân vì Thầy không bỏ đàn con.
Như Phêrô
thánh nhân, Hội thánh đã điều chỉnh cách thế ăn mặc, lối sống để tỏ lòng yêu
thương chính Đấng mà mình tôn kính. Tỏ lòng yêu thương tôn kính Chúa, Hội thánh
cũng san sẻ bẻ bánh với Thầy, với dân Chúa sau Phục Sinh. Hội thánh nay sẻ san
yêu thương/tôn kính, qua tiệc thánh ngày cuối tuần, tiệc agapè tương
kính.
Cùng bẻ bánh với Chúa Phục Sinh, Hội
thánh nay chẳng còn hỏi: Ngài là ai? Vì, nay đã rõ: đó là Thầy. Là, Chúa Phục
Sinh vinh hiển. Và, đồ đệ Chúa nay vững tin. Và, cũng biết rằng: từ nay Thầy sẽ
xuất hiện nơi diện mạo, của người khác. Có lúc, là hình hài của bạn bè thân
thương. Có khi, là người nghèo hèn, đói khổ. Có thể, là kẻ thù mà mình vẫn giữ
trong tâm tưởng, trong cuộc sống.
Về với Hội thánh, Thầy không chỉ có
mặt vào khoảnh khắc sôi nổi, nhiệt náo vào ngày hội lễ. Mà, Thầy còn hiện diện
chốn biển khơi, nơi bờ hồ hoặc bãi biển. Thầy hiện diện, là ở với đồ đệ thân
thương trên đường Emmaus và cuộc đời.
Thầy hiện
diện nơi phòng chật hẹp, cửa kín then cài vì âu lo. Biết có Thầy ở cùng và ở
với, đàn con Hội thánh sẽ ngợi ca Thiên Chúa, như thánh Gioan bày tỏ trong sách
Khải Huyền: “Tất cả đều tung hô: xin kính dâng Đấng ngự trên ngai và Chiên
Con lời chúc tụng cùng danh dự, vinh quang và quyền năng đến muôn thuở muôn
đời.” (Kh 5: 13-14)
Cùng ngợi ca với đàn
con thân thương, Hội thánh không chỉ vui mừng vì đã thấy rõ Thầy đã trở về.
Nhưng, nay còn chứng tỏ cho người người đều rõ cho cả người trong cuộc, cùng kẻ
ở ngoài rằng: từ nay, mình sẽ là Kytô khác. Và, Kytô khác, tức đồ đệ Chúa là:
những người nói được như thánh Phêrô, sau lần chối Chúa:“Thưa Thầy, Thầy
biết con yêu mến Thầy.” (Ga 21: 16)
Khi nói lời yêu mến, mọi xa
cách/chối bỏ, được hóa giải, hàn gắn và thứ tha. Và, đây là lúc Hội thánh gánh
vác sứ vụ chăm sóc đàn chiên trong cùng ràn: “Hãy chăm sóc chiên con của
Thầy!” (Ga 21: 17).
Chăm sóc
chiên, là trách vụ lớn lao không chỉ là nguyện cầu trong hân hoan, hạnh phúc
như Thầy để lại. Mà cả trong thực thi trách vụ. Tức, chăn dắt chiên con cho
đúng hướng. Chiên con, là những người vẫn ở lại với nhà Đạo hay còn ở ngoài.
Chiên con, là những người biết phấn đấu ngợi ca. Thầy trở về, ở với chiên, là
thông điệp hân hoan, hạnh phúc.
Tham dự
Tiệc hôm nay, ta hiệp lòng cảm tạ ân huệ Cha ban cho mỗi người, mùa Phục sinh.
Tràn đầy sức sống. Cảm tạ, vì nay ta được giải thoát khỏi mọi xích xiềng trói
buộc của thân xác, rất yếu mềm.
Cảm tạ, vì
nhờ có Phục Sinh, ta được giải thoát khỏi mọi hãi sợ như đồ đệ thời trước. Cảm
tạ, vì được dẫn dắt theo đường lối, rất Phục sinh. Cảm tạ, để sống cuộc đời có
tình thương yêu, đỡ đần, hy sinh và có cứu độ. Một ân huệ, mà lẽ đáng ra, ta
không đáng được nhận. Nếu Thầy không yêu thương và cứu rỗi. Cảm tạ, vì Thầy đã
ủy thác sứ mệnh rao truyền tình thương yêu Phục sinh với mọi người.
Trong bầu
khí hăng say đầy cảm-tạ, ta sẽ cùng với mọi người, nghệ-sĩ cũng như dân con nhà
Đạo hân-hoan hát mừng bài ca yêu-thương thuở trước, rằng:
“Đừng sợ bạn ơi, hãy đứng thẳng lên!
Cuộc đời đang giang tay đón ta,
Bằng yêu thươngta đi xoá tan mọi căm hờn.”
(Lê Hựu Hà
– Bài hát cho người tuổi trẻ)
Đúng thế.
Đức Chúa Phục SInh nay đã xoá tan đi mọi hãi sợ, và hờn căm. Và, cuộc đời nay
đang giang tay chờ đón những bước chân nhân hiền, để mọi người làm ngay một
việc, là: yêu thương ra đi xoá tan màn đêm của hờn căm, với hãi sợ. Và, cũng để
em “hát bài hát cũ” ngợi ca
Thiên-Chúa ở trên trời, và nguyện cầu Ngôi Hai cho tất cả mọi người cứ thế mà
hát. Cứ thế mà yêu thương loan truyền tình thương-yêu cứu-độ, của Đức Chúa, cho
mỗi người và mọi người.
Lm Richard Leonard, sj biên soạn
Mai Tá
lược dịch.
No comments:
Post a Comment